New Delhi, Ấn Độ - Sáng nay, mặt trời chiếu sáng trên bầu trời mờ ảo khi Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma đi xe đến Pháo đài Siri, nơi Ngài sẽ trình bày buổi Thuyết trình đầu tiên Tưởng niệm Yuvraj Krishan. Ngài được chào đón bởi con gái của Yuvraj Krishan - Giriraj Krishan Varma cùng với con gái của Cô. Họ hộ tống Ngài vào khán phòng nơi khán giả của hơn 350 khách mời đang cung đợi Ngài.
Con trai của Krishan - Shrikant Krishan đã thay mặt gia đình cung đón Ngài và giới thiệu về sự kiện này. Cậu ta giải thích rằng, khi lần đầu tiên Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma quan tâm đến ngôi nhà của gia đình - Brig - và khu đất mà nó đứng trên đó ở McLeod Ganj, Dharamsala là lần đầu tiên mà cha cậu ta được diện kiến Ngài.
Shrikant Krishan nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của chính mình với Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma vào năm 2002 và đã bị ấn tượng bởi những gì Ngài nói. Trong dịp đó, cậu ta đã chỉ ra rằng, khi chúng ta giận dữ, chúng ta thường cảm thấy người mà chúng ta tức giận với người bị tổn hại bởi nó. Tuy nhiên, Ngài quan sát thấy rằng nếu chúng ta suy nghĩ kỹ hơn, chúng ta có thể thấy rằng chúng ta đã thất bại, vì sự tức giận đã phá hủy sự bình an trong tâm hồn của chúng ta. Ngài nhận xét trong lá thư chia buồn với gia đình khi cha họ qua đời rằng ông đã sống một cuộc đời có ý nghĩa, điều đó đã mang lại niềm an ủi lớn lao cho gia đình của họ.
Người thuyết trình tiếp theo là Thẩm phán Tòa án Tối cao - Tư pháp AK Sikri. Ông đã trích dẫn một câu chuyện trong cuốn sách của một đệ tử của Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma - Vị Tăng Sĩ người Pháp Matthieu Ricard - cho thấy có bao nhiêu người trong chúng ta không cung cấp đủ giá trị đối với hạnh phúc là gì hoặc làm thế nào để đạt được nó. Khi một người bạn nhiếp ảnh gia người Mỹ trả lời rằng cô ấy đã nhìn thấy tương lai của mình trải ra như thế nào - bằng cách nói rằng cô ấy chỉ đơn giản là hy vọng được hạnh phúc, bạn bè của cô ấy đã ngạc nhiên trước câu trả lời rất thành thật của cô ấy. Một người bạn khác kể về việc nghe một người Tây Tạng ở Tây Tạng kể lại những trải nghiệm đau khổ mà anh ta đã trải qua mà không hề có sự tức giận hay oán thù, mà chỉ là với sự điềm tĩnh.
Thẩm phán Sikri đã trích dẫn sự định nghĩa về hạnh phúc của Ricard: “Bởi hạnh phúc tôi muốn nói ở đây là một cảm giác sâu sắc của sự tươi tắn nảy sinh từ một tâm thức cực kỳ lành mạnh. Đây không phải là một cảm giác dễ chịu đơn thuần, một cảm xúc thoáng qua, hoặc một tâm trạng, mà là một trạng thái tối ưu. Hạnh phúc cũng là một cách giải thích thế giới, vì trong khi có thể rất khó thay đổi thế giới, nhưng chúng ta luôn có thể thay đổi cách nhìn về nó.”
Ông NN Vohra - Cựu Thống đốc Jammu và Kashmir, đã nói với khán giả rằng ông cảm thấy hạnh phúc và vinh dự như thế nào khi được tham gia buổi Thuyết trình đầu tiên Tưởng niệm Yuvraj Krishan với Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma. Ông nhớ lại rằng Krishan là một người cùng thời với anh trai của ông ta tại Đại học Lahore. Khi Ấn Độ giành lại được tự do, ông được mời tham gia IAS nhưng sớm từ bỏ nó để đi vào một lĩnh vực hòa bình hơn. Ông đã báo cáo dựa vào lời khuyên một cách đầy thiện ý mà trước đây Krishan đã ban cho ông trong sự nghiệp của mình.
Khi Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma đã được định cư ở McLeod Ganj, ông Vohra đã được bố trí để phụng sự cho Ngài. Ngài đã học tiếng Anh vào thời điểm đó và Vohra có một trí nhớ dai dẳng khi nhìn thấy Ngài ngồi dưới ánh mặt trời say sưa đọc tờ báo The Statesman. Sau đó, khi Ông đang công tác tại Bộ Nội Vụ, Ngài đã hỏi ý kiến ông ta về cách đối phó với những khó khăn liên quan đến Tu viện Rumtek. Gần đây hơn, khi ông ấy đang phục vụ ở bang Jammu & Kashmir, ông ấy đã được diện kiến Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma khi Ngài quang lâm đến Ladakh.
Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma đã mở đầu cuộc nói chuyện của mình bằng cách nói với chủ nhà và khán giả rằng - với sự cho phép của họ - Ngài muốn nói từ nơi Ngài đang an toạ hơn là từ bục giảng,
Anh chị em thân mến! Tôi rất vinh dự khi có cơ hội được tiếp xúc với quý vị ở đây. Mối quan hệ của tôi với Yuvraj Krishan bắt đầu từ sau khi tôi trốn sang Ấn Độ do hoàn cảnh khó khăn ở Tây Tạng. Sau năm 1956, những người cộng sản Trung Quốc bắt đầu tiến hành cải cách ở Tây Tạng. Không phải là Tây Tạng không cần phải cải cách, nhưng bất kỳ sự thay đổi nào được thực hiện đều phải thực tế và không được áp đặt từ bên ngoài.
Người Trung Quốc bắt đầu thực thi các cải cách như họ đã có trên chính mảnh đất của mình - nơi có nhiều địa chủ bóc lột những người dân thuê nhà. Tình hình ở Tây Tạng thì khác hẳn, một quốc gia tuân theo lời khuyên dạy của Đức Phật mà ngay cả côn trùng cũng được bảo vệ. Đó là một xã hội từ bi.
Sự áp đặt cải cách đã kích động cuộc nổi dậy, đầu tiên là ở Kham, tiếp theo đó là ở Amdo, và sau đó là trên toàn bộ Tây Tạng. Tôi đã cố gắng hết sức để làm dịu bớt mọi thứ, nhưng cuối cùng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc trốn thoát.
Vào ngày 10 tháng 3 năm 1959, gần như toàn bộ dân số Lhasa đã đến và bao vây Cung điện Norbulingka để bảo vệ tôi và ngăn chặn sự bắt giữ đối với tôi. Tôi đã cố gắng thuyết phục họ giải tán và viết thư cho vị sĩ quan Trung Quốc phụ trách. Tôi cũng nhận được một tin nhắn yêu cầu tôi xác định những phòng tôi đang ở để chúng có thể được bảo vệ, mặc dù điều đó rõ ràng nếu đây là ý định thực sự hay liệu họ muốn biết để nhắm mục tiêu vào đâu. Sau ngày 10 tháng 3, đã có các phong trào đoàn quân vào ban đêm và vào ngày 16 tháng 3, súng đại bác trước mặt Cung điện Potala trước kia được che đậy thì bây giờ được trưng bày.
Khi tôi rời Lhasa vào ngày 17 tháng 3, ý định của chúng tôi là đến miền nam Tây Tạng và dừng lại ở đó để đàm phán nếu có thể. Tuy nhiên, vụ bắn phá Lhasa bắt đầu vào ngày 19 tháng 3 đã chấm dứt ý tưởng đó. Chúng tôi không chắc liệu Chính phủ Ấn Độ có cho chúng tôi tị nạn hay không, cho đến khi chúng tôi nhận được thông điệp đón tiếp. Vào một ngày tháng Tư năm 1959 khi tôi qua khỏi biên giới, một cuộc sống mới bắt đầu. Tôi đã gặp các quan chức có khuôn mặt mà tôi nhận ra và tôi cảm thấy an toàn. Đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời tôi.
Sau khi tôi đã chuyển đến Mussoorie, Pandit Nehru đến gặp tôi và tôi đã có thể báo cáo những gì đã xảy ra. Vào năm 1960, tôi định cư ở Swarag Ashram phía trên McLeod Ganj, nhưng không có chỗ để mở rộng. Do đó, chúng tôi đã xem xét các khu đất khác và đã có thể mua nhà và khu đất Yuvraj Krishan, đó là nơi mà tôi đang sống hiện nay.
Ngài đã giải thích các mối quan hệ lâu đời đã tồn tại giữa Ấn Độ và Tây Tạng; cách mà chữ viết của Tây Tạng đã được mô phỏng theo chữ Devanagari, Tây Tạng quay sang Ấn Độ để tìm hiểu thêm về Phật giáo; và cách mà Vị học giả hàng đầu của thời đại của Vị ấy - Thiện Hải Tịch Hộ - đã thiết lập Truyền thống Nalanda ở Tây Tạng. Ngài đã giải thích về cách mà người Ấn Độ ban đầu là những bậc thầy; và người Tây Tạng là những học trò, nhưng vì kiến thức mà người Tây Tạng bảo tồn đã bị lãng quên ở vùng đất nguyên thủy của nó, cho nên vai trò hiện nay đã bị đảo ngược. Với sự hỗ trợ hào hiệp của Chính phủ Ấn Độ và một số chính phủ tiểu bang, người Tây Tạng đã trở thành một cộng đồng tị nạn tương đối thành công.
Ngài đã làm rõ rằng, kiến thức Ấn Độ cổ đại là những chỉ dẫn để giải quyết những cảm xúc tiêu cực bằng lý trí và logic. Bởi vì Ngài cảm thấy điều này có liên quan đến ngày hôm nay, cho nên Ngài cam kết khuyến khích sự hồi sinh của kiến thức này. Ngài tin chắc rằng Ấn Độ là một quốc gia có thể kết hợp được kiến thức như vậy với nền giáo dục hiện đại. Ngài dự đoán rằng các quốc gia khác ở châu Á cũng sẽ noi theo tấm gương điển hình của Ấn Độ.
Liên quan đến đạo đức và hạnh phúc, Ngài nói rằng hạnh phúc không cần phải giải thích nhiều lời. Tất cả chúng sinh đều đang tìm kiếm niềm vui. Thời thơ ấu, sự sống còn của chúng ta phụ thuộc vào sự chăm sóc và tình yêu thương của mẹ. Khi chúng ta lớn lên, chúng ta tồn tại trong sự phụ thuộc vào cộng đồng. Nền giáo dục hiện đại hướng đến các mục tiêu về vật chất, nhưng để xây dựng dựa trên bản chất từ bi cơ bản của con người, thì cần phải kết hợp với các giá trị nội tâm bên trong. Ngài định nghĩa một cách khái quát về đạo đức là sự liên quan đến các hành động nhằm làm cho người khác được hạnh phúc và thực hiện tốt những hành động ấy.
Cựu dẫn chương trình truyền hình, Vikram Chandra điều hành phần câu hỏi và trả lời. Ngài đã làm rõ rằng để thay đổi định hướng vật chất của giáo dục và lối sống hiện đại một cách có hiệu quả có thể phải mất 20-30 năm khi các thế hệ mới được đào tạo từ mẫu giáo đến đại học. Ngài nói rằng điều này cần phải có một tầm nhìn, một ý tưởng rõ ràng về phương pháp thực hiện nó và một vai trò lớn hơn đối với lòng nhiệt tâm. Ngài nói thêm rằng các nhà vật lý lượng tử đang hiểu rằng, mọi thứ không tồn tại như vẻ bề ngoài mà chúng xuất hiện; và hiểu biết sâu sắc về vai trò to lớn của việc phóng chiếu ý thức sẽ rất hữu ích.
Ngài đề nghị rằng, ngoài việc săn đuổi những câu chuyện giật gân, những người trong giới truyền thông cũng nên thông báo cho công chúng biết rằng sự an lạc nội tâm chỉ đạt được thông qua việc rèn luyện tinh thần. Ngài nhận xét rằng, sự hiểu biết được rằng - sự xuất hiện bên ngoài không phản ánh được thực tế - là rất hữu ích. Nếu chúng ta nhấn mạnh sự khác biệt thứ yếu về quốc tịch, đức tin hoặc chủng tộc, điều đó chỉ dẫn đến sự chia rẽ. Và chúng ta đều là những con người như nhau về mặt thể chất, tinh thần, và tình cảm.
Trả lời một câu hỏi về việc nuôi dạy con cái, Ngài khuyên họ nên hỏi các con thích có bạn bè hay thích kẻ thù. Sau đó chỉ ra cho chúng thấy rằng, nụ cười đưa đến sự tin tưởng và uy tín là nền tảng của tình bạn. Tuy nhiên, đó phải là một nụ cười chân thật, không giống như những nụ cười nhân tạo mà Ngài đã học để thể hiện ở Tây Tạng bị chiếm đóng. Ngài đã được hỏi về cách làm thế nào mà những người đang đối mặt với sự đau buồn hoặc sức khỏe yếu kém có thể tìm thấy được hạnh phúc; và Ngài đã trích dẫn tham khảo từ lời khuyên của Ngài Tịch Thiên rằng, khi đối mặt với một vấn đề, điều cần thiết là kiểm tra xem bạn có thể vượt qua nó hay không. Nếu có thể, bạn nên làm những gì cần phải làm, không cần phải lo lắng. Nếu bạn khẳng định rằng bạn không thể khắc phục được nó, thì sự lo lắng về việc đó cũng chẳng có ích lợi gì.
Khi trưởng thành, tôi thấy những người trẻ tuổi hơn đang dong ruổi chỗ này chỗ kia, điều đó nhắc nhở rằng, tôi không thể làm điều đó nữa. Nhưng hối tiếc về điều đó thì chẳng có ích lợi gì. Khi những người gần gũi thân thiết với bạn - như bố mẹ của bạn - qua đời, chúng ta cảm thấy thật đau buồn, điều đó cũng dễ hiểu. Trong trường hợp của riêng tôi, khi vị Thầy gia sư cấp cao của tôi - người đã chăm sóc tôi từ nhỏ - viên tịch, tôi cảm thấy như tôi bị mất đi tảng đá mà tôi đã từng dựa vào. Sau đó, tôi nhận ra rằng, thay vì tốn thời gian trong sự đau đớn và buồn khổ, tôi nên cố gắng thực hiện nguyện vọng của người ấy bằng sự nhiệt tình và quyết tâm.
Vikram Chandra nói với Ngài, thật là một đặc ân khi được lắng nghe những lời của Ngài. S Sathyamoorthy - Giám đốc điều hành của Học viện chống tham nhũng, đã đưa ra một số nhận xét kết luận. Ông lưu ý rằng, Ngài đã khuyên rằng hạnh phúc của chúng ta dựa vào việc người khác cũng có được hạnh phúc; và chúng ta không nên bị lừa dối bởi vẻ bề ngoài của các pháp.
Anh ta kể một vài câu chuyện về Yuvraj Krishan - ông chủ của anh ta - minh họa cho mẫu người của ông. Krishan đã nhận thấy rằng một người hưu trí cụ thể đã không còn nhận được tiền trợ cấp của mình. Ông phát hiện ra rằng vì người đàn ông mù chữ nên các quan chức muốn có dấu vân tay của ông ta trên các giấy tờ cần thiết. Tuy nhiên, ông ta không thể đáp ứng điều này được vì ông ta không có ngón tay cái. Krishan đã đích thân phê chuẩn lương hưu cho ông ấy.
Một lần khác, Sathyamoorthy bày tỏ sự khó chịu rằng trong quá trình làm việc với tư cách là một quan chức chính phủ, ông đã ở trong khách sạn Taj lớn ở Bombay. Krishan đồng ý với ông ta và nói rằng vào những dịp như vậy, khi ông ta ở lại đó và sau đó thấy những người nghèo sống trên đường phố, ông ta cảm thấy mình như một tên trộm. Sathyamoorthy cảm ơn con trai và con gái của Krishan, vì đã thiết lập buổi thuyết trình tưởng niệm này - điều mà ông nói là sẽ góp phần thực hiện ước nguyện của cha của họ.
Giriraj Krishan Varma cảm ơn Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma, thẩm phán Sikri, NN Vohra, Vikram Chandra và S Sathyamoorthy vì sự quang lâm tham gia của họ, trước khi cảm ơn các thành viên trong gia đình đã hỗ trợ.
Nhiều người chen lấn về phía trước để được liên lạc với Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma khi Ngài rời khán phòng. Ngài nói chuyện với một số người và bắt tay hoặc chụp ảnh selfies với những người khác, trước khi bước lên xe để trở về khách sạn của Ngài.