Dharamsala, HP, Ấn Độ, ngày 23 tháng 4 năm 2015 - Trường Làng Trên của trẻ em Tây Tạng đã cung đón Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma và người bạn tốt của Ngài - Đức Tổng Giám mục Desmond Tutu và Đội Niềm Vui vào chiều nay. Khi họ đi xe từ Dinh Thự của Đức Ngài đến đó, mọi người trên các đường phố đều đã xếp hàng tươi cười háo hức mong được nhìn thoáng chốc khi các Vị ấy đi ngang qua.
Khi đến TCV, Đức Ngài và Đức Tổng Giám Mục đã được hộ tống vào thư viện nhỏ liền kề với sân bóng rổ. Giữa những giá sách ngăn nắp và những đồ án mà các cháu bé đã thực hiện để viết về "niềm vui", một số học sinh, cả nữ và nam, đã kể lại hành trình của chính mình từ Tây Tạng đến trường này. Cháu học trò kể đầu tiên đã đi cùng với bà ngoại, bỏ lại sau lưng cả gia đình của mình - đã vỡ òa trong tiếng khóc nức nở. Con gái của Tổng giám mục Tutu - Mpho - bước tới ôm và an ủi cô bé. Cô bé đã kể xong câu chuyện của mình, nhưng khi học sinh tiếp theo cũng bị kích động bởi sự xúc động, Đức Ngài đã can thiệp và gợi ý:
“Con nên nghĩ về kết quả của việc đến đây, con không những chỉ nhận được một nền giáo dục hiện đại, mà còn tìm hiểu học hỏi được về nền văn hóa phong phú của chúng ta. Con đã có thể học được ngôn ngữ của chúng ta. Đây là ngôn ngữ hoàn hảo nhất để giải thích về những truyền thống sâu sắc của Đại học Nalanda. Đây là điều đáng tự hào. Và các con có thể là thế hệ có khả năng xây dựng lại đất nước Tây Tạng”.
Học sinh cuối cùng thực hiện một bài thuyết trình nói về sự cảm kích của mình đối với những gì mà mình đã nhận được; và cách mà cậu ấy đã cố gắng để có được niềm vui trong mọi thứ.
Các cháu bé ngồi chật kín sân bóng rổ, hát một bài hát bằng tiếng Tây Tạng kính mừng sinh nhật lần thứ 80 của Đức Ngài khi Ngài và Đức Tổng Giám mục Tutu an toạ ở giữa đám đông. Sau đó, họ tiếp tục với một câu nói bằng tiếng Tây Tạng rằng "Nếu bạn vui vẻ và bạn biết điều đó, thì hãy vỗ tay."
Khi Đức Ngài được mời để phát biểu trước hội chúng, Ngài đã quay sang Đức Tổng Giám mục và nói rằng, vì Giám mục đã trêu Ngài rất nhiều về tiếng Anh của Ngài, cho nên nhân dịp này, Ngài sẽ nói bằng tiếng Tây Tạng. Ngài nói rằng mặc dù các truyền thống tôn giáo khác nhau của chúng ta có những quan điểm triết học khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một thông điệp về tình yêu thương và lòng từ bi. Điều này được phản ánh rất rõ ràng nơi con người của Đức Tổng Giám mục và đó là lý do tại sao mà Ngài rất ngưỡng mộ ông ấy.
Nhận xét về những khó khăn mà phụ huynh của các học sinh đang hiện diện tại đây phải đối mặt, Đức Ngài nói:
“Chúng ta đã nhận được sự giúp đỡ lớn lao từ chính phủ Ấn Độ. Thế giới cũng đã giúp đỡ chúng ta. Vì lòng tốt mà chúng ta đã đón nhận cho nên các con đã có cơ hội được học tập ngày hôm nay. Vì vậy các con hãy học hành chăm chỉ. Người Tây Tạng chúng ta đang trải qua một thời kỳ rất khó khăn, nhưng chúng ta vẫn có ngôn ngữ và văn hóa của riêng mình. Hãy tận dụng tối đa các cơ hội học tập của các con nhé!”.
Đức Tổng Giám mục Tutu công nhận với Đức Ngài rằng những đứa trẻ thật là xinh đẹp; và cả những người trong đám đông không phải là trẻ em cũng vậy.
“Thật là một vinh dự và đặc ân khi được ở đây. Các bạn được khắp thế giới yêu mến và chúng tôi muốn nói với các bạn - những người trẻ tuổi - rằng dường như các bạn không thể thực hiện được rằng một ngày nào đó các bạn sẽ trở lại Tây Tạng tự do. Nhưng chúng tôi ở Nam Phi đã sống trong nhiều năm dưới một hệ thống bất công và áp bức. Nhiều nhà lãnh đạo và thanh niên của chúng tôi đã phải lưu vong. Tưởng chừng như xiềng xích áp bức sẽ không bao giờ bị phá vỡ, rằng những tù nhân của chúng tôi trên đảo Robben sẽ không bao giờ được trở về nhà. Chưa hết!” và Đức Tổng Giám Mục đã cười khúc khích với giọng cười the thé đặc trưng của mình, “điều đó đã xảy ra!”
“Năm 1995, Nelson Mandela yêu quý của chúng tôi và những người khác đã được trả tự do và những người lưu vong đã được trở về nhà. Một ngày nào đó, các bạn cũng vậy, tất cả các bạn, sẽ gặp lại Tây Tạng thân yêu của mình. Các bạn sẽ thoát khỏi sự áp bức - thứ mà đã đẩy các bạn đến đây. Chính quyền Trung Quốc sẽ phát hiện ra rằng tự do thực sự rẻ hơn áp bức”.
Ông ấy nói về niềm vinh dự sâu sắc mà ông cảm thấy khi được coi Đức Ngài là bạn của mình; và thế giới cũng cảm thấy như vậy. Ông tiếp tục:
“Tôi muốn cảm ơn chính phủ Ấn Độ và người dân Ấn Độ đã mở rộng vòng tay chào đón các bạn, bởi vì họ đã gìn giữ cho chúng tôi một kho báu vĩ đại mà lẽ ra - nếu không thì đã bị mất rồi!”.
Nhìn quanh các học sinh, ông thốt lên:
“Nhìn các bạn đẹp làm sao! Một ngày nào đó các bạn sẽ nhảy múa và ca hát trên các đường phố của Tây Tạng!"
Sau đó, học sinh có thể đặt câu hỏi cho hai nhà lãnh đạo tinh thần, bắt đầu bằng một câu hỏi dành cho Đức Ngài, hỏi liệu chúng ta có thể hy vọng được sống trong một thế giới không có bạo lực hay không. Ngài trả lời rằng có nhiều loại bạo lực khác nhau, bao gồm cả bóc lột và tham nhũng.
"Nếu quý vị đang nghĩ về bạo lực thể chất nghiêm trọng liên quan đến chiến tranh và con người giết hại lẫn nhau, thì vâng, tôi nghĩ chúng ta có thể loại bỏ điều đó nếu chúng ta nỗ lực đúng đắn."
Đức Tổng Giám mục Tutu đã được yêu cầu ban cho lời khuyên của Ngài về cách mọi người tìm kiếm hạnh phúc trong vật chất. Ông ấy trả lời rằng ngày càng có nhiều người nhận ra rằng họ sẽ không có được sự hài lòng thực sự từ mỗi mình vật chất. Ông ấy nói rằng bạn có thể có nhiều tài sản trong khi trái tim bạn vẫn luôn trống vắng.
“Tôi đã gặp gỡ nhiều người trẻ xuất thân từ những gia đình khá giả, họ đã đi ra ngoài để giúp đỡ người khác và tìm thấy sự hài lòng hơn nhiều so với việc ở trong ngôi nhà khá giả đó”.
Khi Đức Ngài được hỏi về cách kiểm soát cơn sân giận của mình trong cuộc sống hàng ngày, Ngài trả lời rằng khi tức giận, Ngài hét lên. Ngài kể câu chuyện vào một dịp năm 1956 khi Ngài đang quan sát người lái xe và thợ cơ khí đang trông coi một trong những chiếc xe thuộc về Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 13. Trong lúc làm việc ông ta vô tình đập đầu vào ô tô. Trong cơn tức giận, ông ta lại cố tình đập nó vào chiếc xe và Đức Ngài tự hỏi: "Cái đó có ích lợi gì?" Ngài nhận xét rằng sự tức giận đã phá hủy sự bình yên trong tâm hồn của chúng ta.
Niệm thần chú ‘manis’ sẽ không giúp ích được gì, thậm chí đọc lời cầu nguyện quy y cũng không giúp được gì. Chỉ có rèn luyện tâm thức của chúng ta mới là giải pháp duy nhất”.
Khi được hỏi liệu niềm vui có thực sự là nguồn gốc của hòa bình thế giới hay không, Đức Ngài trả lời:
“Tôi nghĩ vậy, và đó là lý do tại sao mọi người nên hiểu rõ về cách tạo ra niềm vui. Làm tổn hại đến người khác có thể mang lại một số thỏa mãn tạm thời, nhưng chỉ có nguồn vui thực sự lâu dài thì mới mang lại lợi ích cho họ mà thôi.”
Đức Tổng Giám mục Tutu cũng được hỏi làm thế nào để đạt được niềm vui và hạnh phúc thực sự và Ngài trả lời:
“Nếu chúng ta nghĩ rằng chúng ta muốn niềm vui cho bản thân là thiển cận và sẽ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Niềm vui thực sự là phần thưởng của hành động mang lại niềm vui cho người khác. Niềm vui sâu sắc là điều xảy ra khi bạn thể hiện tình yêu thương, sự quan tâm và lòng từ bi đối với người khác. Bạn không thể có được nó bằng bất kỳ cách nào khác. Bạn không thể mua được nó."
Để trả lời câu hỏi cuối cùng về môi trường, Đức Tổng Giám mục nói:
“Chúng tôi phải nhắc nhở mọi người rằng đây là ngôi nhà duy nhất của chúng ta; và nếu chúng ta đối xử tệ với nó - chúng ta đã từng làm rồi. Các tảng băng đang tan chảy. Mùa hè và mùa đông quá dài. Chúng ta cần phải nói ‘Vâng, có điều gì đó không ổn’. Mọi người đang bắt đầu nghe những điều mà nhiều nhà lãnh đạo tôn giáo đang nói, rằng đây là ngôi nhà duy nhất của chúng ta và chúng ta phải chăm sóc nó”.
Một ban nhạc trên sân khấu đã dẫn dắt cả đám đông hát "Chúng ta là thế giới". Đức Tổng Giám mục Tutu đứng dậy, nhún nhảy và lắc lư theo điệu nhạc. Cuối cùng, Ngài cầm micrô và dẫn dắt mọi người hát ‘Chúc mừng sinh nhật’ dâng lên Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma khi một chiếc bánh lớn sáng rực với nến được đặt trước mặt họ. Ông kêu gọi trẻ em đến và giúp Đức Ngài thổi nến. Chiếc bánh đã được cắt ra và khi nó được phân phát cho trẻ em và khách mời, thì Đức Ngài, Đức Tổng Giám mục và Đội Niềm Vui đã quay trở lại McLeod Ganj.
Ngày mai sẽ chứng kiến ngày cuối cùng của các cuộc trò chuyện để trở thành 'Cuốn sách của Niềm vui'.