Washington DC, Hoa Kỳ, ngày 14 tháng sáu 2016 - Hôm nay - một buổi sáng mùa hè rực rỡ khi Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma đi xe xuống đại lộ rộng lớn và rợp lá của Washington để đi đến trung tâm của chính phủ - trụ sở Quốc Hội Hoa Kỳ. Ngài đã được cung đón bởi những người bạn cũ Nhà lãnh đạo đảng Dân chủ - Nancy Pelosi và Thượng nghị sĩ Patrick Leahy, người đã hộ tống Ngài đến một cuộc họp với Ủy ban Đối ngoại Thượng nghị Viện.
Sau đó đi bộ đến văn phòng của Nancy Pelosi băng ngang qua phòng có mái vòm tròn lớn hiện đang được sữa chữa nâng cấp. Khu vực này đầy những vị khách quý của công chúng, họ im lặng cúi đầu một cách đầy trân trọng trong sự ngạc nhiên của mình khi nhìn thấy Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma.
Gặp gỡ với Lãnh đạo Quốc hội Mỹ, Ngài nói:
Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma gặp gỡ Lãnh đạo QH Mỹ trong chuyến viếng thăm của Ngài đến Trụ sở Quốc hội, Washington DC, Hoa kỳ vào 14 tháng 6, 2016. Ảnh / Sonam Zoksang |
“Quốc hội đã bày tỏ sự ủng hộ trung thành đối với sự nghiệp chính nghĩa của chúng tôi. Chúng tôi không tìm kiếm sự độc lập bởi vì chúng tôi không muốn tham gia vào cuộc đối đầu với những người anh chị em Trung Quốc của chúng tôi. Tuy nhiên, tài liệu Trung Quốc tiết lộ rằng trong thế kỷ thứ 9, Tây Tạng, Trung Quốc và Mông Cổ là những đế chế độc lập và phát triển mạnh mẽ. Những gì mà chúng tôi tìm kiếm hiện giờ là một giải pháp đôi bên cùng có lợi cho vấn đề giữa chúng tôi. Phật giáo ở cả Trung Quốc và Tây Tạng đều xuất phát từ truyền thống Nalanda, nhưng nó được truyền đến Tây Tạng một cách toàn diện hơn nhiều; và do đó - nó xứng đáng được bảo tồn. Chúng tôi cũng lo lắng cho môi trường sinh thái của cao nguyên Tây Tạng”.
Chỉ về phía Tiến sĩ Lobsang Sangay đang ngồi bên cạnh mình, Ngài nói:
“Sikyong đây vừa được tái đắc cử thêm năm năm nữa. Những người Tây Tạng lưu vong chúng tôi đang thực hiện nguyên tắc dân chủ để thể hiện cho các nhà lãnh đạo ở Bắc Kinh thấy được dân chủ là về cái gì.
"Chúng tôi coi Tây Tạng là đất đã bị xâm chiếm, nhưng chúng tôi vẫn không tìm kiếm sự độc lập. Tuy nhiên, thực tế là Tây Tạng không phải là một phần của Trung Quốc. Xin hãy tiếp tục ủng hộ chúng tôi! Chúng tôi thật sự rất cảm kích về điều đó!”.
Ngài đã kết thúc bài phát biểu bằng một sự tóm tắt về ba cam kết của mình để truyền bá nhận thức về các giá trị cơ bản của con người như là nguồn hạnh phúc chân thật; thúc đẩy tôn trọng sự hòa hợp giữa các tôn giáo và bảo vệ bản sắc dân tộc Tây Tạng, cũng như về văn hóa, ngôn ngữ và môi trường của Tây Tạng.
Thánh Đức ĐLLM nói chuyện với CT Hạ nghị viện Paul Ryan trong bữa trưa của lưỡng đảng đồng tổ chức bởi CT Hạ nghị viện Ryan và lãnh đạo CP chiếm thiểu số Nancy Pelosi tại Trụ sở QH, Washington DC, Hoa kỳ vào 14 tháng 6, 2016. Ảnh / Sonam Zoksang |
Chủ tịch Hạ Nghị Viện Paul Ryan và nhà lãnh đạo Dân chủ Nancy Pelosi đã tổ chức một bữa ăn trưa của cả hai đảng dành cho Ngài. Bà Pelosi cho biết trong một tuyên bố.
"Bữa tiệc trưa lưỡng đảng của chúng tôi với Chủ tịch Hạ nghị Viện Ryan là để bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc của chúng tôi dành cho Ngài! Ngài đã hưởng ứng cả hai phía bằng thông điệp hòa bình, tình thương yêu và tinh thần trách nhiệm mà Ngài đã mang đến cho thế giới. Mỗi khi Ngài viếng thăm Trụ sở Quốc hội, Ngài đều nhắc nhở chúng tôi rằng “sự thay đổi chỉ xảy ra thông qua hành động”, và rằng Quốc hội phải thực hiện phần của mình để giúp đỡ nhân dân Tây Tạng trong cuộc đấu tranh để bảo tồn ngôn ngữ, văn hóa và tôn giáo của họ”.
Trong bài phát biểu ngắn gọn của mình, Ngài nói:
"Cả hai nhà của chính phủ Mỹ đều là nguồn cảm hứng và hy vọng. Chủ tịch Hạ nghị Viện thì trẻ và có năng lực; và tôi đã được biết đến Nancy Pelosi trong nhiều năm; tình bạn của chúng ta thì không thay đổi. Như tôi đã nói trước đây - những người ủng hộ của chúng tôi thì không phải ủng hộ nhiều cho Tây Tạng mà là ủng hộ nhiều cho công lý”.
Vào buổi chiều, Ngài đã tham dự một cuộc họp với các thành viên của Chiến dịch Quốc tế vì Tây Tạng (ICT), được thành lập vào năm 1988, hoạt động để thúc đẩy nhân quyền và các quyền tự do dân chủ cho nhân dân Tây Tạng. Richard Gere - Chủ tịch của Chiến dịch Quốc tế vì Tây Tạng - nói với ngài rằng anh muốn nói chuyện với Ngài về việc làm thế nào mà Ngài đã trở thành một con người như hiện giờ Ngài đang là; và Ngài trả lời:
"Tôi đến Lhasa khi tôi năm tuổi, và khoảng hai năm sau đó đã bắt đầu việc học hành của mình bằng cách học thuộc lòng. Tôi là một học trò có đầu óc sắc bén nhưng tương đối lười biếng. Khi tôi 16 tuổi, Quân đội Giải phóng Nhân dân vượt biên vào miền Đông Tây Tạng và sau đó Vị Quan Nhiếp Chính đã chuyển trao trách nhiệm chính trị sang cho tôi. Năm 1954, tôi đến Trung Quốc, và tôi đã gặp hầu hết tất cả các nhà lãnh đạo hàng đầu của chính phủ Trung Quốc. Trong thời gian năm, sáu tháng lưu lại ở Bắc Kinh, tôi nghĩ rằng tôi phải có khoảng 30 cuộc gặp gỡ với Chủ tịch Mao. Tôi đã học về chủ nghĩa Mác và bị cuốn hút bởi ý tưởng của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa quốc tế.
"Khi tôi đến Ấn Độ vào năm 1956, sự trải nghiệm hoàn toàn khác hẳn. Ấn Độ là một đất nước cởi mở trong khi Trung Quốc là một xã hội khép kín. Với sự khuyến khích của Nehru tôi đã trở về lại Tây Tạng; nhưng đến năm 1959 tôi đã trốn thoát sang Ấn Độ như một người tị nạn. Tuy nhiên, điều này đã cho tôi cơ hội để gặp gỡ tất cả các hạng người khác nhau.
“Ở Tây Tạng, tôi nghĩ rằng Phật giáo là tốt nhất. Tôi là một học trò của truyền thống Nalanda; thực hiện việc sử dụng rộng rãi về logic và lý luận, nuôi dưỡng một thái độ hoài nghi lành mạnh. Trong cuộc sống lưu vong, tôi đã tình cờ gặp được nhiều người theo các truyền thống tôn giáo khác; họ đã cống hiến bản thân mình cho hạnh phúc của người khác trên cơ sở niềm tin của họ. Tất cả các truyền thống tôn giáo của chúng ta đều bao gồm các sự thực hành về tình yêu thương và lòng từ bi, do đó, dành cho họ sự tôn trọng - đó là điều thích hợp và đúng đắn.
Chủ tịch Chiến dịch Quốc tế vì Tây Tạng (ICT) - Richard Gere lắng nghe Thánh Đức ĐLLM phát biểu tại sự kiện dành cho các thành viên của ICT ở Washington DC, Hoa kỳ vào 14 tháng 6, 2016. Ảnh / Sonam Zoksang |
“Kể từ thời thơ ấu của mình, tôi đã có một sự tò mò về khoa học và công nghệ. Khi đến thăm nhà máy thủy điện ở Trung Quốc, gia sư của tôi đã rất chán nản, nhưng tôi đã bị nó cuốn hút. Chủ tịch Mao đã lưu ý điều này và tại cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng tôi, ông đã nhận xét rằng tôi có một đầu óc mang tính khoa học, và ông nói thêm rằng tôn giáo thì như là thuốc phiện. Tôi nghĩ rằng nếu như ông ấy có mặt ở đây ngày hôm nay thì có thể ông vẫn nói rằng tôn giáo bị hạn chế chỉ có đức tin mà thôi, nhưng ông cũng có thể nhận ra được những khía cạnh khoa học của truyền thống Nalanda”.
Ngài nhận xét rằng, là một người tị nạn ở Ấn Độ, đã không còn bất kỳ thủ tục nào hay nghi thức ngoại giao nào để làm theo, điều đó khiến Ngài cảm thấy tự tin hơn. Sự tự tin này càng được củng cố thêm nhờ sự thực hành của mình về lòng vị tha và sự hiểu biết về lý duyên sinh.
Richard Gere hỏi về việc Ngài đã coi điều gì là những triển vọng cho người Tây Tạng khi Ngài đến Ấn Độ vào năm 1959. Ngài đã trả lời rằng, họ đến vào tháng Tư và một trong những ưu tiên hàng đầu là được di chuyển người Tây Tạng đến những nơi núi rừng mát mẻ hơn. Tuy nhiên, ở đó chỉ có mỗi một công việc làm - đó là xây dựng và sửa sang đường xá. Ngài cho biết Ngài đã dự kiến đến các khu định cư - nơi mà cộng đồng có thể được tạo ra để đảm bảo cho người Tây Tạng có thể được sống sót như một con người.
Ngài nhớ lại rằng, ngay sau khi nhận trách nhiệm, vào năm 1952, Ngài đã thành lập một ủy ban cải cách, nhưng người Trung Quốc đã gây cản trở cho phương pháp cải cách này, vì họ muốn nhìn thấy sự cải cách theo những điều khoản của họ.
Khi Gere hỏi Ngài có bỏ lỡ cơ hội nào trong những năm qua hay không, Ngài đã nói với ông:
“Hầu như là không. Trong những năm 60, một số quan chức đã bắt đầu nghi ngờ rằng, liệu sự trốn thoát như vậy là đúng đắn hay không; tuy nhiên, khi cuộc Cách mạng văn hóa nổ ra thì họ liền nhận ra rằng họ đã quyết định đúng đắn. Cách tôi đưa ra quyết định là, trước tiên là để thảo luận về những vấn đề với các cộng sự của tôi. Tôi phát hiện ra rằng ở Tây Tạng, các quan chức có thể là quá kín đáo, trong khi những người hầu giúp việc như những người quét dọn thì thẳng thắn và đơn giản hơn nhiều. Nói chung, tôi tìm kiếm một loạt các ý kiến; và tôi cũng đã sử dụng “phương pháp thần bí” để xác nhận quyết định của chúng tôi đã đạt được. Tuy nhiên, tôi không nghĩ là có bất kỳ quyết định nào đã được thực hiện mà cần phải trở nên khác đi.
“Năm 1973, tôi đến thăm châu Âu lần đầu tiên và bắt đầu nói chuyện về sự cần thiết cho trách nhiệm toàn cầu. Tôi tham gia vào các cuộc thảo luận với các nhà khoa học. Tại cùng thời điểm ấy tôi bắt đầu khuyến khích việc học tập các kinh điển trong các Ni viện của chúng tôi; và năm nay sẽ được nhìn thấy thành quả về điều đó khi các vị Ni Cô đầu tiên được trao bằng Geshe (bằng Tiến Sĩ Phật Học Tây Tạng).
“Tôi bắt đầu nhận ra rằng kiến thức về tâm thức và cảm xúc là điều mà có thể có lợi cho thế giới rộng lớn hơn. Xem xét rằng các tài liệu được dịch sang tiếng Tây Tạng trong những bộ sưu tập Kangyur (Kinh tạng) và Tengyur (Luận tạng) có thể được phân loại có liên quan đến khoa học, triết học và tôn giáo; tôi đã yêu cầu thu thập các tài liệu khoa học và triết học, biên soạn lại và bây giờ được dịch sang những ngôn ngữ khác.
"Tôi cũng đã quan sát thấy rằng nền giáo dục hiện tại cần phải được cải thiện với sự tập trung nhiều hơn vào các giá trị con người và sự bình an nội tâm. Là một tu sĩ Phật giáo, tôi dành năm tiếng đồng hồ mỗi ngày cho sự cầu nguyện và thiền định. Cầu nguyện thì có giá trị đối với các cá nhân, nhưng tự nó không phải là một phương pháp hiệu quả để mang lại một thế giới tốt đẹp hơn. Thay vào đó - chúng ta cần phải hành động!”.
Khi Richard Gere hỏi về triển vọng của sự đối thoại với chính quyền Trung Quốc, Ngài nói với ông rằng:
“Cuộc họp cuối cùng là vào năm 2010. Kể từ đó, phía Trung Quốc đã nói rõ rằng họ ít quan tâm đến những việc liên quan đến những tổ chức của chúng tôi. Một số báo cáo nói rằng sau khi cuộc khủng hoảng 2008, Hồ Cẩm Đào đã được khuyên rằng đừng bao giờ để cho Đạt Lai Lạt Ma trở về. Vì chúng tôi đã chờ đợi 57 năm rồi, chúng tôi có thể chờ đợi lâu hơn một chút nữa. Sự kiên định của người dân Tây Tạng là không hề suy giảm!”.
“Ngài có rất nhiều bạn bè ở đây”, Richard Gere nói, “những người đã cam kết giúp đỡ người Tây Tạng bên trong và bên ngoài Tây Tạng. Làm thế nào chúng con có thể giúp được Ngài?” Ngài trả lời:
"Trong bất cứ cách nào các bạn có thể, hãy cố gắng góp phần với ba cam kết của tôi: truyền bá nhận thức về giá trị con người, thúc đẩy sự hòa hợp giữa các tôn giáo và bảo vệ nền văn hóa, ngôn ngữ và môi trường tự nhiên của Tây Tạng. Tôi thật sự rất cảm kích sự giúp đỡ của các bạn, xin chân thành cám ơn! Xin hãy giữ vững tinh thần và tiếp tục duy trì!”.