Thekchen Chöling, Dharamsala, HP, Ấn Độ - Sáng nay, Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma đã gặp gỡ 15 nhà lãnh đạo trẻ từ các vùng khác nhau trên thế giới trong khán phòng tại Dinh thự của Ngài.
Ngài nói với họ: “Tôi rất vui khi được gặp quý vị ngày hôm nay. Các bạn trẻ có một vai trò rất quan trọng. Chúng ta có 7-8 tỷ người - về cơ bản thì đều giống nhau. Chúng ta phải sống cùng với nhau; và thế giới này là ngôi nhà duy nhất của chúng ta. Nếu chỉ nghĩ đến lợi ích của riêng quốc gia mình và tích trữ vũ khí thì không có ích lợi gì. Việc phân biệt thành “chúng ta” và “bọn họ" là đã lỗi thời. Bây giờ chúng ta phải nhận thức được tính duy nhất của nhân loại”.
Giáo sư Tâm lý học và Tâm thần học, đồng thời cũng là bạn cũ của Đức Ngài - Richard Davidson - đã giới thiệu một nhóm các nhà lãnh đạo giàu lòng từ bi với Ngài. Davidson giải thích rằng những người đồng tổ chức cuộc Hội nghị này là Tara Bennett-Goleman và chồng của cô là Dan Goleman. Vì không thể trực tiếp tham dự nên họ đã có một cuộc trao đổi ngắn với Đức Ngài qua liên kết video.
Bennett-Goleman giải thích rằng những nhà lãnh đạo trẻ này đã tham gia vào các kỹ thuật để chuyển hoá nội tâm bổ sung cho hoạt động tích cực của mình. Họ đã nghiên cứu cuốn sách ‘Năng lực của sự Thiện lành’ của Goleman, trong đó ông đã đưa ra tầm nhìn của Đức Ngài đối với thế giới. Goleman thưa với Đức Ngài rằng ông hy vọng sẽ viết một cuốn sách khác trên cơ sở các cuộc họp hôm nay và ngày mai.
Richie Davidson thưa với Đức Ngài rằng các nhà lãnh đạo trẻ sẽ có một bài thuyết trình ngắn với Ngài và xin hỏi Ngài một câu hỏi.
Đầu tiên ông ấy giới thiệu Shabana đến từ Afghanistan. “Con sinh ra và lớn lên ở Kabul vào thời điểm mà sự giáo dục dành cho trẻ em gái và phụ nữ bị coi là bất hợp pháp. Cha mẹ con đã dạy dỗ con một cách bí mật. Con là sản phẩm của lòng dũng cảm của cha mẹ con và những phụ nữ Afghanistan khác. Sự hướng dẫn của Ngài đã truyền cảm hứng cho con. Con tin rằng giáo dục trẻ em gái là một trong những bước mà chúng ta có thể làm để hạn chế sự nóng lên toàn cầu.
“Con thành lập một trường nội trú cho nữ sinh Afghanistan, nhưng tháng 8 năm ngoái chúng con phải rời khỏi đất nước. Giờ đây, nữ sinh Afghanistan rất buồn và không thể đến trường. Công việc trước đây của chúng con chưa hoàn thành và chúng con đang vật lộn bên ngoài. Con cảm thấy bất lực.
"Là một người đã quen với cuộc sống lưu vong, Ngài cảm thấy thế nào về Quê Hương?"
Đức Ngài trả lời: “Chúng ta phải nhìn về phía trước và phải nghĩ đến toàn thể nhân loại. Chúng ta phải có một cái nhìn bao quát. Rất nhiều vấn đề nảy sinh từ việc chỉ quan tâm đến quốc gia của chúng ta, cộng đồng của chúng ta. Mỗi con người đều mong muốn có một cuộc sống hòa bình, nhưng đôi khi những người lãnh đạo của chúng ta lại thiển cận và sa đà vào việc sử dụng bạo lực. Đây là một lối suy nghĩ đã lỗi thời.
“Không có lý do chính đáng nào để nghĩ về ‘chúng ta’và ‘bọn họ’và dựa vào vũ khí. Trước những vấn đề toàn cầu, chúng ta phải học cách chung sống cùng nhau, có ý thức về cả nhân loại.
“Trở thành người tị nạn có một số lợi ích không ngờ. Ấn Độ là một đất nước tự do; và từ khi tôi đến đây, tôi đã có thể gặp gỡ tất cả các hạng người từ những nơi khác nhau. Và tôi nhận ra rằng tất cả chúng ta đều là những con người như nhau cả."
Jeronimo đến từ Bolivia thưa với Đức Ngài rằng, về phía cha mình, thì cậu ấy đến từ Andes; và về phía mẹ mình thì cậu ấy đến từ dãy Alps. Cậu ấy báo cáo rằng người dân của cậu ở Bolivia đã phải chịu đựng như thế nào vì họ đã cố gắng bảo vệ trái đất. Cậu mô tả mình lớn lên là một thanh niên giận dữ. Sau đó, một người bạn đã giới thiệu cậu với một vị Sư phụ - người đã bộc lộ giá trị của lòng nhân ái - và cậu bắt đầu làm việc với các nhà hoạt động trên dãy Andes trên cơ sở đó. Cậu hỏi Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma làm thế nào để đánh giá cao vẻ đẹp trong thời đại chúng ta đang sống.
Đức Ngài trả lời: “Lòng từ ái rất quan trọng đối với chúng ta với tư cách là một con người. Khi chúng ta còn trong bụng mẹ, điều đó tạo ra sự khác biệt đối với chúng ta nếu mẹ cảm thấy yên tâm hay lo lắng. Một khi chúng ta được sinh ra, chúng ta tồn tại nhờ lòng từ mẫn của mẹ. Càng làm quen với thực tế của hoàn cảnh của mình, chúng ta càng cần phải đánh giá cao tính hợp nhất của nhân loại”.
Người trẻ nhất trong số các nhà lãnh đạo giàu lòng nhân ái - Emma - đến từ Hoa Kỳ, nói rằng cô ấy 14 tuổi và đến từ một hòn đảo nhỏ ngoài khơi của Hoa Kỳ. Khi 11 tuổi, cô và một số người bạn bắt đầu cố gắng hạn chế thiệt hại do nhựa gây ra cho một địa điểm có vẻ đẹp tự nhiên tuyệt vời. Đầu tiên, cộng đồng đã ủng hộ những nỗ lực của họ, nhưng dần dần việc tiêu thụ quá mức và các vấn đề khác khiến mọi người không còn thấy đó là vấn đề nghiêm trọng nữa.
Emma muốn biết thời điểm thích hợp để rời khỏi một nơi mà mọi người không còn có thể duy trì vẻ đẹp như xưa; và khi nào thì tốt hơn nên ở lại. Đức Ngài nhận xét rằng thế giới đang thay đổi. Khí hậu cũng đang thay đổi, có nghĩa là có những lúc chúng ta sẽ phải nghĩ đến việc chuyển đến một nơi khác. Tuy nhiên, Ngài nhận thấy rằng nếu để cho bản thân bị trở nên mất niềm tin và hy vọng thì chẳng lợi ích gì. Cuộc sống không được xây dựng trên sự khổ đau và tuyệt vọng. Cần phải giữ cho tinh thần của mình luôn được phấn chấn.
Zishan, sinh ra ở Ấn Độ, kể lại rằng mình đã mất cha trong một vụ tai nạn xe hơi khi còn bé, và kết quả là cậu cũng mất đi tình cảm của mẹ. Cậu ấy cảm thấy bị tổn thương và trống vắng, một cảm giác mà phải mất vài năm thiền định mới có thể hồi phục lại được. Hôm nay, với mong muốn giúp đỡ người khác, cậu ấy đang đào tạo như một nhà trị liệu. Cậu đã hỏi Đức Ngài làm thế nào để giúp những người chưa được trải nghiêm qua tình yêu thương của mẹ - để cho và nhận lòng từ bi.
Đức Ngài lưu ý, “Chúng ta là động vật xã hội, như tôi đã đề cập trước đó; đối xử với nhau bằng tình cảm đó là một sự phản ứng rất tự nhiên. Hãy tưởng tượng bạn bị lạc trong vùng hoang dã và nhìn thấy một người khác đang tiến về phía của mình từ bên kia ngọn đồi. Bạn sẽ không quan tâm đến việc họ là bạn bè hay người thân; hay họ đến từ đâu; hay họ tin tưởng điều gì. Cảm giác chủ yếu của bạn lúc này sẽ là niềm vui khi được gặp một con người khác."
Shwetal đến từ Mumbai cho biết cô đã bị sốc vào năm 10 tuổi bởi sự nghèo khó mà cô nhìn thấy xung quanh mình. Ở độ tuổi đó, cô không thể làm được nhiều việc nhưng khi 18 tuổi, cô đã cố gắng giúp đỡ những trẻ em vô gia cư bằng cách dạy tiếng Anh cho chúng. Cô đau đớn nhận ra rằng cơ hội của họ bị hạn chế như thế nào. Cô ấy nói về việc muốn giúp đỡ, nhưng cảm thấy không đủ mạnh mẽ để tạo ra sự khác biệt. Cô hỏi làm thế nào để vượt qua cảm giác bất lực như vậy.
Đức Ngài trả lời, “Có! Đôi khi mặc dù chúng ta rất nỗ lực, nhưng chúng ta dường như thất bại, tuy nhiên điều đó có thể không phải là lý do để từ bỏ. Trí thông minh tuyệt vời của con người đã cho chúng ta khả năng đánh giá liệu mục tiêu của chúng ta có thể đạt được hay không. Nếu một trong số những mục tiêu ấy không thể hoàn thành, thì cho dù có cố gắng tiếp tục cũng không có ích gì."
Grace đến từ Ghana thưa với Đức Ngài, “Con luôn tưởng tượng rằng thế giới sẽ như thế nào nếu tất cả chúng ta cùng chia sẻ với nhau. Con ở đây nhờ có sự hỗ trợ mà con đã nhận được. Mẹ con đã hy sinh cho chúng con. Con đã bắt đầu một nền tảng để cống hiến cho việc chia sẻ. Làm thế nào chúng ta có thể thúc đẩy bản thân và những người khác chia sẻ những món quà và nguồn lực của chúng ta với những người khác? ”
Ngài nhắc lại, “Chúng ta là động vật xã hội, sự sống còn của chúng ta - trước hết phụ thuộc vào mẹ của mình, nhưng sau đó là bạn bè của chúng ta và các thành viên khác trong nhóm xã hội của chúng ta.”
Tenzin Dolker - người đã sống những năm đầu ở Dharamsala - tiết lộ rằng cô không khó khăn gì khi nhớ đến lòng tốt của mẹ và bà của cô, những người đã dạy cô phải tử tế với người khác, giúp đỡ cả sâu bọ và côn trùng, v.v. Tuy nhiên, cô tự hỏi tại sao cô không nghĩ về cha và ông của mình theo cách như vậy. Cô ấy không có cảm giác tương tự về lòng từ bi dành cho họ.
Đức Ngài đã thốt lên: “Tôi cũng vậy! Mẹ tôi rất tốt bụng, nhưng bố tôi thì không như vậy. Ông ấy thích chất tủy có trong xương và sẽ xoa mỡ vào bộ ria mép của mình. Đôi khi tôi kéo ria mép của ông ấy và ông sẽ rất tức giận. Sau đó, có chú của tôi - một Tăng Sĩ - người thường xuyên đọc những lời cầu nguyện mỗi ngày từ những bản kinh Tây Tạng rời rạc. Một lần, khi tôi vẫn còn rất bé và chưa biết đi, tôi đã làm lật cuốn sách của ông và làm đảo lộn thứ tự các trang. Ông ta bế tôi lên và đánh mạnh vào mông tôi, điều đó khiến tôi vô cùng bực bội.
“Truyền thống Nalanda dạy cho chúng ta những kỹ thuật để trau dồi những đức tính như kiên nhẫn và từ bi. Trong mối liên kết này, khi tôi thức dậy vào mỗi buổi sáng, tôi thường đọc một số bài kệ đề cập đến lòng vị tha và lý duyên sinh; điều đó đã mang lại cho tôi sự tự tin và sức mạnh nội tâm.”
Bilal - người có gia đình đến từ người Kurdistan ở Iraq, sinh ra ở Mỹ và lớn lên ở đó, nhưng ngay từ khi còn nhỏ đã nhận thức được rằng mình không giống những người hàng xóm của mình. Khi Mùa xuân Ả Rập đến vào năm 2011, cậu hy vọng sự thay đổi và làm việc ở Trung Đông sẽ mang lại tác động tích cực. Mặc dù bố mẹ gọi cậu ấy về nhà ở Mỹ, nhưng cậu muốn tham gia vào sự thay đổi từ bi ở Trung Đông. Cậu hỏi Đức Ngài làm thế nào để đạt được điều đó.
Đức Ngài nói với cậu, “Thể hiện tình cảm và sự kính trọng đối với cha mẹ là điều quan trọng, nhưng có thể có sự khác biệt về quan điểm giữa các thế hệ. Điều quan trọng là phải có một cảm giác hòa nhập với mọi người khác, chứ không phải dựa vào sự khác biệt giữa chúng ta. Nếu chúng ta làm việc chăm chỉ, chúng ta sẽ có thể liên hệ với nhau về một mặt duy nhất."
"Làm thế nào ạ?” Bilal muốn biết.
“Rõ ràng là về cấu trúc sinh học của chúng ta giống nhau, nhưng điều quan trọng hơn là tất cả chúng ta đều phải sống cùng nhau trên hành tinh này. Các bạn trẻ quý vị có thể hỏi, "Nếu chúng ta không thể sống ở đây, vậy chúng ta có thể đi đâu được?” - điều đó thật phức tạp!”
Ronan đến từ Ireland đã lặp lại một câu nói nổi tiếng của Martin Luther King Jr: “Quyền lực mà không có tình yêu là liều lĩnh và lạm dụng, còn tình yêu không có quyền lực thì đa cảm và bệnh hoạn. Quyền lực tốt nhất là tình yêu thực hiện các yêu cầu của công lý, và công lý tốt nhất là quyền lực điều chỉnh mọi thứ chống lại tình yêu."
Cậu thưa với Đức Ngài, “Chỉ đơn giản là những lời nói thôi thì chưa đủ, chúng cần phải được hỗ trợ bởi quyền lực. Việc trẻ em gái và phụ nữ được giáo dục ở Afghanistan do Taliban cai trị hiện nay là bất hợp pháp. Con không tin rằng suy nghĩ về sự hợp nhất của nhân loại sẽ thay đổi được điều này. Những lời kêu gọi về bản chất từ thiện của Taliban sẽ không giúp ích được gì. Chúng ta phải tổ chức về mặt chính trị. Chúng ta đang thua việc lạm dụng quyền lực. Ngày nay, Tập Cận Bình đang tạo ra một chủ nghĩa toàn trị sẽ khó bị đánh bại”.
Đức Ngài trả lời, “Thực tế là, nhiều sự thách thức mà chúng ta đang phải đối mặt - đòi hỏi chúng ta phải xem xét tính hợp nhất của nhân loại. Cuối cùng, chúng ta sẽ chỉ tìm ra giải pháp bằng cách xem xét toàn bộ nhân loại. Các quốc gia mà quý vị đã đề cập chỉ nghĩ đến lợi ích của riêng họ chứ không phải nghĩ đến cộng đồng con người rộng lớn hơn."
Shabana báo cáo rằng ngay bây giờ ở Afghanistan phụ nữ đang bị đe dọa bằng súng. Họ không thể đi làm. Họ không thể đi học. Họ bước ra khỏi nhà và tuyên bố quyền được làm việc và được học hành. Cô lưu ý rằng Taliban biện minh cho hành vi của họ trên cơ sở tôn giáo. Đức Ngài đã chỉ ra tầm quan trọng của việc chuyển sang cách tiếp cận thế tục đối với đạo đức, trong khi tôn trọng tôn giáo như một vấn đề đối với hành vi cá nhân.
Richie Davidson đã bế mạc phiên họp và thấy thật vinh dự khi được gặp gỡ các nhà lãnh đạo trẻ, những người làm việc ở các khu vực khác nhau trên thế giới được thúc đẩy bởi niềm đam mê và sự cam kết. Cậu cảm ơn Đức Ngài vì nguồn cảm hứng mà Ngài đã truyền cho họ.
Đức Ngài trả lời: “Chúng ta nên thực tế, và chúng ta cần phải sống cuộc sống thế tục bởi vì chúng ta là con người, chúng ta phải sống cùng nhau. Việc bản thân tôi hàng ngày thực hành trưởng dưỡng lòng vị tha - đã mang lại cho tôi sức mạnh nội tâm và sự không sợ hãi, đó là một bước thực hành đúng hướng và vô cùng thực tế.”